Đi các tỉnh miền núi biên giới phía Bắc rất đẹp. Nhưng đường đi đầy gian lao. Nếu đi tới những bản làng nghèo khổ thì rất khó khăn, đôi khi không đi được.
Cao Bằng, Hà Giang thì hầu hết các huyện đều nghèo, đa phần là bà con dân tộc thiểu số.
Hà Giang - các huyện như Mèo Vạc, Đồng Văn, Hoàng Su Phì, Xín Mần, Bắc Mê nghèo lắm. Còn Cao Bằng - các huyện Trùng Khánh, Hạ Lang, Bảo Lạc, Trà Lĩnh cũng đều nghèo khó. Dân nghèo, nhưng cảnh đẹp vô cùng!
Chúng tôi đã trải qua 3 lần gian khổ khi đi các tỉnh miền núi phía Bắc:
1/ Năm 2008 đi cùng một nhóm bạn tặng quà cho xã Lao Xả Phình, huyện Tủa Chùa, tỉnh Điện Biên. Từ huyện tới xã dự tính đi 2 giờ, xuất phát từ 12 giờ trưa ngay sau khi ăn xong, ông phó chủ tịch huyện nói 2 giờ chiều sẽ tới. Nhưng thực tế 2 giờ khuya mới tới bản! Chậm trễ 10 giờ so với dự định. Trên đường đi xe ô tô chở quà không đi được vì đường đá quá dôc đứng và trơn. Cả nhóm hơn 10 người đành phải bốc hàng xuống rồi vác qua đỉnh núi… Hẹn bà con 2:00 PM phát quà, bà con tới chờ 2:00AM mới tới, thấy bà con đốt đuốc nhịn đói chờ...
Đem theo mấy can nước mắm, lúc vác qua núi nước mắm chảy ướt áo hôi rình, đêm đó không có nước tắm, nằm không ngủ được vì…thơm nước mắm!!!
2/ Năm 2009 đi tặng giường sắt cho trường nội trú con em dân tộc thiểu số ở lại trường vì đi học quá xa và 6 các computer để các em học. Từ Yên Bái tới huyện Than Uyên tỉnh Lai Châu 4 giờ chiều, dự tính 7-8 giờ tới sẽ tới trường đó ngủ sáng hôm sau tặng quà. Nhưng khi qua địa phận huyện Quỳnh Nhai, tỉnh Sơn La thì kẹt ở đó, vì người ta đang làm cầu!!! Họ nói muốn đi thì để xe ô tô ở đó rồi thuê xe ôm chạy khoảng 4 giờ sẽ tới!!! Chậm trễ so với dự định khoảng 10 giờ.
3/ Tết tây năm ngoái 2012 đi xã Hoàng Thu Phố, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai đem theo áo ấm, chăn màn tặng bà con. Khi gần tới bản trời sương mù quá nhiều, ướt đường nên rất trơn, xe bị trượt sém rớt xuống vực sâu khoảng 1500m! Nằm nhịn đói trên đỉnh núi 1 ngày đêm! Kêu xe cứu hộ không ai dám tới, sau thuê bà con đào đường, bạt núi để kéo xe … Hình gửi kèm là của chuyến đi tết tây năm ngoái và vài hình tặng quà trên đường đi.
Đó là những trải nghiệm thực tế, nếu đi mà không thận trọng, không có ai đi tiền trạm, gọi điện thoại hỏi đường thì không chắc chắn đi đến nơi. Lên chương trình phải có đủ chi tiết về quãng đường, thời gian và vị trí nơi mình sẽ tới, mới dám quyết định là nên thực hiện hay không.
Phan Đăng Hoè
|